Chương 66

Vị Rượu Trên Môi

Niên Thâm Bất Kiến

18.027 chữ

12-07-2023

Ngày hôm sau, Dụ Kiêu cùng Thích Vãn lên chuyến bay sáng sớm về nước.

Sau khi về Bắc Kinh Dụ Kiêu gần như lao vào công việc.

‘Thịnh thế Trường An’ sắp phát sóng nên tuyên truyền chồng chất như núi, thêm nữa gần đây Đường Gia lại nhận cho anh một bộ điện ảnh mới, lịch trình không có khe hở.

Phòng làm việc nhiếp ảnh của Thích Vãn cũng tiến vào giai đoạn chuẩn bị sau cùng, sửa sang, thông báo tuyển dụng, định vị nghiệp vụ mọi thứ đều cần cô tự mình kiểm định.

Trước kia cô chưa từng làm những việc này, chân chính bắt tay vào chuẩn bị mới biết được vất vả trong đó.

Vừa vất vả đồng thời cảm thấy hưng phấn thỏa mãn, nhiều công ty gia đình nghe nói cô muốn thành lập phòng làm việc đều dồn dập tung cành ô liu.

Tuy trong này không thiếu nơi nhìn mặt mũi lão ba nhà cô, nhưng cũng có nơi thực sự nhìn trúng năng lực của cô, tỷ như Fashion Magazine ML bộc lộ ý định hợp tác.

Mỗi ngày Thích Vãn bận rộn chân không chạm đất, toàn bộ đều tiến hành đâu vào đấy.

Địa chỉ phòng làm việc ở nội thành cách biệt thư Thích gia hơn một giờ đi xe.

Sau khi bắt đầu công việc Thích Vãn lấy cớ nói mỗi ngày đi qua lại quá mệt mỏi, không muốn thời gian đi đường làm tốn kém thời gian nên muốn ở phòng nhỏ của mình, thực ra là dọn tới Trúc sơn Vân thành để ngọt ngào thế giới hai người.

Đoàn phim mới của Dụ Kiêu đóng quân tại Bắc Kinh, chỉ cần buổi tối không có cảnh quay thì anh đều trở về ngủ cùng cô, hai người cùng ăn cơm nói chuyện phiếm, ban đêm ôm nhau ngủ.

Đương nhiên trước khi ngủ không thể thiếu màn vận động, người đàn ông hơn hai mươi tinh lực dồi dào, là thời điểm sung mãn nhất.

Dù mỗi ngày anh quay phim mệt mỏi nhưng về nhà cũng không quên lăn qua lăn lại cô, khiến cô khàn giọng cầu xin mới bằng lòng buông tha.

Đôi khi, buông tha cũng chỉ là tạm thời.

Thích Vãn bị anh giày vò đến mức không còn sức, làm nũng muốn anh ôm mình tới phòng tắm, anh liền ôm cô cùng nhau tắm rửa.

Cảm giác va chạm da thịt lại nổi lên ham muốn, không để cô thời gian đồng ý đã lập tức dính sát vào, nước trong bồn tắm tràn ra từng làn sóng dập dềnh.

Càng đáng ghét đó là ngày hôm sau anh vẫn tới đoàn phim như bình thường, còn Thích Vãn lại như xác chết nằm bẹp trên giường, nhìn trần nhà hưởng thụ năm tháng an bình.

Vì thế cô không khỏi bị Dụ Kiêu giễu cợt, nói cô thiếu hụt vận động.

Cuối tháng 10 là đại thọ 70 tuổi bà ngoại Dụ Kiêu Hướng lão thái thái, Hướng gia muốn mở tiệc chiêu đãi khách mời tới chúc thọ bà cụ, cha mẹ Dụ Kiêu cũng sẽ từ nước ngoài trở về.

Kết giao lâu như vậy, Thích Vãn đều gặp qua anh trai chị dâu và ông bà ngoại Dụ Kiêu, chỉ riêng cha mẹ ở nước ngoài vẫn không có cơ hội gặp mặt, Dụ Kiêu nói muốn nhân cơ hội lần này chính thức sắp xếp hai nhà gặp mặt, cô đáp ứng.

Tiệc mừng thọ tổ chức tại một nhà hàng cấp cao năm sao, bà cụ Hướng lúc tuổi còn trẻ là giáo sư đại học rất có danh vọng nên tiệc lần này không thiếu học sinh nghe tin tới chúc thọ.

Thích gia và Hướng gia làm hàng xóm mấy chục năm, ông bà nội Thích Vãn cũng có tên trong danh sách khách mời.

Trước tiệc mừng một ngày, Đinh Văn Sơ cố ý bắt con gái dành một ngày đi dạo trung tâm thương mại và làm đẹp.

Bảo là muốn để cho Thích Vãn ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt người nhà họ Hướng, nhưng đi dạo cả ngày Thích Vãn không mua được mấy món đồ mà bao lớn bao nhỏ đều là Đinh Văn Sơ mua cho bản thân.

Thích Vãn vô cùng hoài nghi mục đích chính của vị mẫu hậu đại nhân nhà mình là bảo dưỡng sắc đẹp, lo lắng bản thân sẽ thua thông gia tương lai mà thôi

Ngày mừng thọ, Dụ Kiêu không có cảnh diễn ở đoàn phim, anh tự mình lái xe cùng Thích Vãn tới khách sạn.

Lúc xuống xe anh kéo tay Thích Vãn theo thói quen, phát hiện cô ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu yên lặng hít sâu.

Dụ Kiêu cười nhẹ xoa tóc của cô: “Làm sao vậy, căng thẳng hả?”

Thích Vãn liếc anh một cái: “Nói thừa, bên trong đều là người nhà của anh, em có thể không căng thẳng sao được?”

Cô xoa xoa ngón tay kiểm tra lễ vật mình mang đến, cằn nhằn: “Lần này ba mẹ anh về nước bao lâu? Bọn họ có cực kỳ nghiêm khắc không dễ nói chuyện hay không? Lỡ bọn họ không thích em làm sao bây giờ?”

Cô vẫn chưa tiến vào mà bắt đầu dọa chính mình rồi.

Dụ Kiêu nhẹ nhàng ôm cô, trấn an nói: “Bạn gái anh tốt như vậy, vì sao lại không thích em? Bọn họ rất dễ nói chuyện, hơn nữa hai nhà chúng ta là thế giao, trước đây họ đã gặp qua em, lần này gặp mặt chỉ là thêm thân phận mà thôi.

Có anh ở đây, yên tâm.”

Thích Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay anh đi vào trong.

Bởi vì kẹt xe nên bọn họ tới trễ, bên trong khách mời đã tới đầy đủ.

Trưởng bối hai nhà ngồi ở chủ bàn đang nói chuyện rôm rả, thấy bọn họ vào cửa, hai đứa trẻ nhà Lâm Căng đã chạy tới: “Thím nhỏ, cuối cùng thím cũng tới rồi.”

Lâm Căng và Dụ Chinh có một trai một gái, con gái lớn học tiểu học, con trai nhỏ mới đi nhà trẻ.

Thích Vãn cùng bọn chúng chơi đùa vài lần, hai đứa nhỏ đều là nhan cẩu nên đặc biệt thích cô, mở miệng đều gọi cô là thím nhỏ, rất dễ thân cận.

Tiểu bảo vội vã lôi kéo tay cô đi về phía bàn chính, ngây thơ giới thiệu: “Bà nội, đây là bạn gái của chú nhỏ, có phải rất đẹp hay không nha!”

Một bàn người bị thằng nhóc chọc cười to, Dụ Kiêu nắm tay Thích Vãn chính thức giới thiệu với ba mẹ mình: “Ba mẹ, đây là Tiểu Vãn, bạn gái của con.”

Thích Vãn đỏ mặt kêu: “Chú, dì ạ.”

Mẹ Dụ Kiêu Hướng Thu kéo tay cô qua: “Mau ngồi, trước đây ở đại viện ta còn ôm cháu.

Mới vài năm không về nước, đảo mắt Tiểu Vãn đã lớn như vậy, bộ dáng thật xinh đẹp.”

Thích Vãn có chút ngượng ngùng: “Cám ơn dì ạ.”

Hướng Thu là người phụ nữ dịu dàng, ánh mắt khi nói chuyện luôn mỉm cười, từng độc tác đều trang nhã khéo léo, thấy bà ấy dễ ở chung như vậy, sự căng thẳng trong lòng Thích Vãn cũng giảm bớt đôi chút.

So sánh thì ba Dụ – Dụ Khiêm nghiêm túc hơn rất nhiều, ông hỏi cô vài câu tình hình gần đây rồi không nhiều lời nữa, cùng Thích Yến Thần và Dụ Chinh thảo luận về chuyện làm ăn.

Người đến đông đủ, tiệc mừng thọ mới chính thức bắt đầu.

Dụ Kiêu và Thích Vãn đã công khai tình cảm từ lâu, ở bên nhau đã được trưởng bối hai nhà tán thành.

Hôm nay tới đây cũng chỉ là người hai nhà chính thức gặp mặt, chuyện tốt sau đó mới từ từ khai triển.

Mọi người hàn huyên chuyện hai người vài câu rồi đặt trọng tâm lên chúc thọ lão thái thái.

Tiệc mừng thọ làm rất náo nhiệt, người mời rượu hết tốp này tới tốp khác khiến lão thái thái đặc biệt vui vẻ.

Hai tiểu bảo bối rất thích Thích Vãn, cô vừa tới liền bỏ mặc ba mẹ dính vào người cô, ai kêu cũng không được.

Tiểu bảo quấy nhiễu Thích Vãn xong lại dính vào Dụ Kiêu, làm nũng muốn anh ôm ấp, ghé vào lỗ tai anh lặng lẽ hỏi: “Chú nhỏ, chừng nào chú sinh em trai cho con nha, như vậy con sẽ không còn nhỏ nhất trong nhà nữa rồi.”

Dụ Kiêu nhéo vào mặt nhóc: “Vậy con phải hỏi thím nhỏ, chuyện này còn cần chú và thím nhỏ cùng cố gắng mới được.”

Tiểu bảo ngây ngốc nhìn anh: “Cố gắng như thế nào? Có phải là đợi chú kết hôn hay không?”

Dụ Kiêu: “Phải.”

Tiểu bảo: “Vậy hai người khi nào thì kết hôn, con sắp chờ không kịp rồi.”

“Vậy con đi hỏi thím nhỏ của con khi nào thì gả cho chú.”

Tiểu bảo bước chân ngắn leo lên ghế dựa bên cạnh Thích Vãn: “Thím nhỏ, kh nào thím gả cho chú nhỏ của con, khi nào thì sinh cho con em trai nha.”

Thích Vãn: “…”

Có người tìm một tên nhóc tới đây giúp bản thân cầu hôn?

Cô trừng mắt nhìn Dụ Kiêu một cái.

“Trong mơ.”

Tiểu bảo nhịn không được hô lớn: “Chú nhỏ, thím nhỏ nói trong mơ gả cho chú, chú mau trở về nằm mơ đi!”

“…”

Toàn trường cười vang!

Thích Vãn nâng trán, thật sự là xấu hổ chết mất.

Lâm Căng kéo tiểu bảo về: “Thằng nhóc con nghịch ngợm mau ăn cơm, nói loạn không!”

Tiểu bảo ấm ức: “Còn không phải vì chị ngày nào cũng bắt nạt con, mẹ lại không chịu sinh em gái cho con nha.

Mẹ và baba cũng cần phải cố gắng mới được!”

Lâm Căng: “…”

Dụ Chinh bị thằng nhỏ chọc tức cười: “Trẻ con nói gì đó!”

Tiểu bảo vẫn tủi thân, ghé vào trong lòng Thích Vãn nói về sau muốn ở nhà bọn họ.

Về sau tiểu bảo lôi kéo Thích Vãn cho nhóc uống nước chanh, học bộ dáng người lớn nói gì mà một rượu giải nghìn sầu, tuổi còn nhỏ không biết nhiều phiền não như vậy ở đâu chọc Thích Vãn bất đắc dĩ.

Nước chanh bị nó uống không ít, tiệc kết thúc phải đi toilet một chuyến.

Thừa dịp Thích Vãn không có ở đây, Hướng Thu kéo Dụ Kiêu đến một bên đưa cho anh một hộp trang sức tinh xảo: “Nhẫn trong này là công ty đá quý bên Pháp làm dựa theo bản thiết kế của con.”

Dụ Kiêu mở ra nhìn thoáng qua: “Cảm ơn mẹ, Tiểu Vãn nhất định thích.”

“Tính khi nào cầu hôn?”

“Nhanh thôi.” Dụ Kiêu trả lời.

Hướng Thu vỗ vỗ vai anh: “Cố lên con trai.”

Thích Vãn trong toilet trang điểm lại rất lâu, lúc ra ngoài khách mời đã giải tán.

Hướng Thu mang theo Dụ Chinh đưa hai cụ về nhà, Thích Yến Thần uống rượu quá nhiều không thể lái xe, trực tiếp gọi điện thoại kêu tài xế tới đón.

Dụ Kiêu xoa tóc Thích Vãn: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.”

Cuối tháng mười một, “Từ từ thích em” nghênh đón hành trình cuối cùng.

Lần này địa điểm du lịch tại Thâm Thị (Thâm Quyến).

Một ngày trước Dụ Kiêu có công tác ở nước ngoài không thể xuất phát cùng Thích Vãn nên cô ngoan ngoãn thu thập hành lí tới trước theo sắp xếp của tổ tiết mục.

Tới khách sạn đã là đêm khuya, phòng lớn giường trống chỉ có mình Thích Vãn, cô đặt hành lý xuống gọi cho Dụ Kiêu: “Anh đang ở đâu vậy?”

Dụ Kiêu: “Đang đợi máy bay ở Thượng Hải, chuyến bay bên này bị trễ giờ.”

“Vậy khi nào anh tới được?”

“Khó mà nói nhưng chậm nhất là buổi sáng ngày mai em có thể nhìn thấy anh.

Ngoan, ngủ trước đi.”

Thích Vãn đành phải ôm chăn ngủ một mình, nhưng cô đã có thói quen mỗi đêm có anh bên cạnh, không có anh ở đây cô ngủ không yên giấc, lăn qua lộn lại mãi đến 2h sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

9h sáng hôm sau, trực tiếp bắt đầu.

Lúc nhân viên công tác tới gõ cửa Thích Vãn còn đang ngủ nướng.

Mưa đạn:

【 Món ăn tinh thần của tôi đến đây! 】

【 Kỳ cuối rồi, buồn quá.

【 Hôm nay CP của tôi kết hôn chưa? 】

【 Thật xin lỗi, chưa đâu.

【 Oa, tại sao hôm nay trong phòng chỉ có mình chị dâu? 】

【 Có phải Kiêu ca ra ngoài vận động hay không? 】

【 Không phải vận động sáng sớm nên là tiến hành ở trên giường sao? 】

【 A a a a a, mấy người giỏi thật! 】

【 Lầu trên lên tiếng thật nguy hiểm, nếu ở Tấn Giang đã bị khóa mồm rồi biết không! 】

【 Tốc độ xe quá nhanh, thẻ vàng.

….

Thích Vãn ngồi ở đầu giường lơ mơ một hồi, xác định nhân viên gõ cửa xong không hề chủ động bước vào, cô đành khoác tạm áo khoác lảo đảo xuống giường mở cửa.

Nhân viên sợ kim chủ ba ba rời giường cáu kỉnh, thật cẩn thận nói: “Chị Tiểu Vãn, phải thức dậy rồi.”

“Uhm…được.”

Thích Vãn đáp lại một câu, tay nắm cửa cúi đầu đứng im tại chỗ, hình ảnh bất động 30s.

Nhân viên: “…”

Đây là muốn đứng ngủ sao?

“Chị Tiểu Vãn, hôm nay còn có nhiệm vụ.”

Thích Vãn vỗ vỗ mặt rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, tháo dây nịt ở cổ tay buộc gọn tóc thành một búi.

Cô hỏi: “Dụ Kiêu đâu, anh ấy chưa tới sao?”

Nhân viên: “Tổ tiết mục đã liên hệ rồi, Kiêu ca mới vừa xuống máy bay, chờ một lúc trực tiếp tới hiện trường.”

Thích Vãn cũng không hỏi nhiều, cô vào toilet rửa mặt chải đầu thay đồ.

Hôm nay trò chơi tổ chức tại một công viên ở Thâm Quyến, tới địa điểm tổ đạo diễn chỉ định cũng chỉ có hai người Phàn Khinh Mộng cùng Lâm Nhiễm, nam khách quý không có ở đây.

Thích Vãn: “Sao lại thế này? Dụ Kiêu còn chưa tới sao?”

Lâm Nhiễm: “Đúng vậy, cũng chỉ có ba người chúng ta.”

Bên họ không rõ chân tướng nhưng người xem trực tiếp trên Internet lại có thể thấy màn hình quay cảnh Dụ Kiêu và hai nam khách đang đứng sau cây lớn cách đó không xa.

Đạo diễn: “Hôm nay là lần ghi hình cuối cùng nên tổ tiết mục chuẩn bị buổi hẹn hò lãng mạn dành cho các cặp đôi, nhưng tiền đề là nữ khách quý là của chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ tiết mục đề ra, căn cứ gợi ý tìm khách mời nam.”

Thích Vãn: “…”

Đã là kỳ cuối rồi, muốn làm mỹ nữ an tĩnh sao cũng khó như vậy?

“Vì sao không phải là khách mời nam tìm chúng tôi?”

Đạo diễn: “…”

Vì quy tắc trò chơi là chồng cô định ra.

Lời này đương nhiên ông ta không thể nói ra, chỉ sờ sờ mũi tùy tiện tìm một lý do: “Khách mời nam hôm nay cũng có nhiệm vụ của họ.”

Mưa đạn:

【??? Báo cáo, đạo diễn nói dối! Rõ ràng nam khách mời trốn dưới tàng cây ăn dưa! 】

【 Mấy người bọn họ đang cười trộm, cảm giác có âm mưu!

【 Tai Dụ Kiêu có gắn tai nghe giống như anh ấy đang nói chuyện cùng nhân viên ấy.

【 Có phải có niềm vui bất ngờ không? 】

【 Cảm giác kỳ này sẽ rất vui nha! 】

…….

Bên này, nhân viên tổ tiết mục đã bưng lên một cái khay để nữ khách mời lấy thẻ nhiệm vụ đầu tiên hôm nay.

Lâm Nhiễm: “Đi tới cửa hàng tiện lợi làm nhân viên thu ngân?”

Phàn Khinh Mộng: “Của tôi là làm nhân viên kiểm tra, Tiểu Vãn, của cô là gì?”

Thích Vãn mở thẻ của mình: “Của tôi phải đi tiệm bánh làm một cái bánh ngọt.”

Phàn Khinh Mộng hâm mộ: “A, nhiệm vụ của cô rất tốt, nhìn qua có vẻ rất vui nha.”

Thích Vãn cũng hiểu nhiệm vụ này của cô thú vị hơn hai người trước nên miễn cưỡng tiếp nhận, vừa định hỏi cửa hàng bánh ngọt ở nơi nào thì nghe thấy đạo diễn nói: “Mời ba vị khách quý nộp di động lên và tìm kiếm địa chỉ nhiệm vụ theo bản đồ phía sau thẻ nhiệm vụ.”

???

Thích Vãn nghẹn lời, có dẫn đường không dùng lại đi xem bản đồ giấy?

Nhân viên tới lấy di động của ba nữ khách mời, đạo diễn: “Nhiệm vụ bắt đầu!”

Thích Vãn đành phải tạm biệt nhóm Phàn Khinh Mộng, một mình bước trên hành trình cô đơn tìm chồng.

Cô đứng tại chỗ nghiên cứu bản đồ một hồi, sau cùng chọn một hướng đi dựa vào trực giác.

Mà bên kia, Phàn Khinh Mộng cùng Lâm Nhiễm giả vờ đi làm nhiệm vụ, Thích Vãn vừa đi xa, họ quay lại vị trí của ba nam khách mời.

Vẻ mặt Phàn Khinh Mộng hưng phấn: “Ok, cô ấy hoàn toàn tin tưởng!”

Lâm Nhiễm: “Chúng ta làm gì tiếp theo?”

Dụ Kiêu chia tờ kế hoạch chuẩn bị trước cho mọi người: “Để tôi nói cho mọi người biết bản thân phụ trách nhiệm vụ gì, phiền nhân viên chú ý hướng đi của Tiểu Vãn giúp chúng tôi, đừng để cô ấy phát hiện.”

Lúc này, hình ảnh trực tiếp chia thành hai phần, một bên Dụ Kiêu giải thích ngắn gọn kế hoạch hôm nay, một bên Thích Vãn cầm thẻ nhiệm vụ tìm đường.

Mưa đạn:

【??? Tức là chỉ có kim chủ tiên nữ đi làm nhiệm vụ một mình thôi à? 】

【 Tình huống gì vậy? 】

【 Hai diễn viên nha, vừa rồi hóa ra là diễn! 】

【 Kiêu ca có kế hoạch! 】

【 A a a a, nhất định có bất ngờ! 】

….

Thích Vãn không phải một người cảm giác phương hướng tốt, đi theo trực giác mất hơn 10 phút mới phát hiện mình nhầm đường.

Về sau cô hỏi mấy người đi đường, mỗi người dẫn một hướng khác nhau khiến cô hoang mang, sau cùng ngay cả chính mình đang đứng ở đâu cũng không biết.

Thấy cô càng ngày càng gần địa điểm sắp đặt tối nay, đạo diễn: “Quên đi, để tôi gọi xe tham quan đưa cô tới đó.”

Thích Vãn: “Hừ, sớm làm như vậy có phải tốt không!” Hại cô không công đi tới đi lui lâu như vậy.

20 phút sau, xe tham quan đưa cô đến tiệm bánh ngọt.

Đầu bếp trong cửa hàng đã chuẩn bị xong nguyên liệu đang đợi cô, Thích Vãn rửa tay đeo tạp dề vào bắt đầu công việc, cũng theo đầu bếp chậm rãi học hỏi.

Nhưng hiển nhiên, dù là món Tây hay Trung Quốc cô cũng không có năng khiếu, chỉ đánh bơ làm kem đã làm hỏng hai phần.

Hơn nữa cô còn lén ăn, thừa dịp đầu bếp không chú ý trộm mất hai viên socola, quay phim không nhịn được: “Cô như vậy chưa làm xong bánh ngọt, nguyên liệu đã bị cô ăn hết rồi.”

Thích Vãn: “Không phải vì tôi đói sao.

Mà anh ngẫm lại xem, nguyên liệu nơi này vốn là dùng để làm bánh, cho nên tôi ăn hết nguyên liệu chẳng khác nào ăn bánh đúng không? Vậy có thể không cần làm nữa.”

Quay phim: “…”

Hình như không có gì sai cả…

Nhưng đầu bếp sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, không có thành phẩm là không cho cô rời đi.

Lăn lộn đến buổi chiều, Thích Vãn mới miễn cưỡng làm ra một cái bánh ngọt có thể nhìn được.

Cô giơ hỏi đạo diễn: “Tôi có thể qua cửa chưa?”

Thực ra để cô tới làm bánh ngọt chỉ là kéo dài thời gian, bên kia của Dụ Kiêu đã chuẩn bị hoàn thành, đạo diễn gật đầu cho cô qua rồi dẫn cô đi đến phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ có chuyên viên trang điểm đang đợi Thích Vãn, một chiếc váy hồng treo trên khung mẫu.

Thích Vãn: “Cho tôi? Bây giờ ghi hình còn có loại đãi ngộ này à?”

Đạo diễn: “Dù sao cũng là lần ghi hình cuối nên tổ tiết mục chuẩn bị buổi hẹn hò khó quên cho 3 cặp đôi.

Phàn Khinh Mộng và Lâm Nhiễm bên kia cũng có.”

Mưa đạn:

【 Hahaha ha, đạo diễn trợn mắt nói dối kìa, Phàn Khinh Mộng và Lâm Nhiễm người ta rõ ràng đang “chuyển gạch” 】

【 Tôi có dựa cảm, hình như muốn cầu hôn! 】

【 Tôi cũng có dự cảm! Bên kia Dụ Kiêu đang cắm hoa rồi.

【 Tuy điên cuồng ăn chanh nhưng tôi thấy thật cảm động! 】

….

Thích Vãn ngồi trong phòng nghỉ cả buổi chiều, gội đầu rồi đắp mặt nạ, ngủ gà ngủ gật giữa chừng mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối rồi.

Động tác của chuyên viên chậm rãi cẩn thận, trang điểm tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp được phác họa nổi bật, tóc dài sấy khô dùng máy uốn tóc tạo hình rơi lả lướt trên vai, phối hợp cùng váy tiên nữ, đẹp đến bùng nổ.

Thích Vãn đứng toàn thân trước gương và khá hài lòng với tạo hình này, hỏi đạo diễn: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Công viên giải trí.”

Màn đêm buông xuống, công viên giải trí rực rỡ ánh đèn, xe chạy tới cửa dừng lại.

Có lẽ khu này được bao toàn bộ nên bên trong im ắng, thảm đỏ cánh hoa hồng trải dài vô tận.

Thích Vãn dẫm giày cao gót ngập ngừng bước vào bên trong, trong lòng nghi ngờ cảnh tượng như vậy không giống tay của tổ đạo diễn.

Cứ đi 10m lại có người mỉm cười đưa cho cô một quả bóng bay rồi mời cô tiếp tục đi về phía trước.

Mãi cho đến khi bóng bay trong tay cô nhiều đến không cầm được, có một người dẫn cô đến quảng trường.

Ánh đèn tại hiện trường lập tực tối đi, tiếng nhạc vang lên, giọng nữ trong trẻo trữ tình cất lên.

Thích Vãn sững sờ tại chỗ, một hồi mới chậm rãi nhận ra tất cả đều không giống “hẹn hò” đơn giản như đạo diễn nói.

Trước mặt có màn ảnh lớn chiếu những bức ảnh chụp của cô và Dụ Kiêu bên nhau, từng chút đều là kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.

600 máy bay không người lái bất ngờ bay lên mang theo ánh sáng rực rỡ biến ảo trong trời đêm hợp thành một câu: ‘Tiểu Vãn, anh yêu em, gả cho anh nhé!’

Thích Vãn che miệng, bất ngờ không nói nên lời, mọi thứ đến quá đột ngột.

“Bốp” một tiếng, đèn xung quanh đột nhiên cùng bật sáng.

Thích vãn quay đầu, Dụ Kiêu được bao quanh bởi các vũ công chầm chậm bước tới, tay anh cầm bó hoa quỳ một gối xuống trước mặt cô, từ từ mở hộp trang sức ra: “Tiểu Vãn, gả cho anh nhé!”

————— HOÀN CHÍNH VĂN————–

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!